Chưa đến hai mươi phút, chiếc siêu xe màu hồng của Đường Dực Đình đã dừng ở gần bãi cỏ.

Lê Tiếu đứng dậy, khi chào từ biệt Thương Úc thì anh trầm giọng hỏi: “Tiệc chia tay tổ chức ở đâu? “Khách sạn Hoàng Gia. Anh lười biếng cụp mắt: “Ừm, đi đi, hôm nay uống rượu thì đừng lái xe.

Lên xe, Đường Dực Đình còn liếc ngoài cửa như thật: “Tiểu à, người đàn ông kia... Lê Tiếu thắt dây an toàn, nhếch môi: “Ừ, chính là người cậu đang nghĩ. Đường Dực Đình run người, cứng ngắc quay đầu, chỉ điện thoại đặt trên đùi: “Vậy, dãy số mười con liên tục... “Cũng là của anh ấy. Lê Tiếu liếc nhìn cô nàng, đáp lại.

Ngay lập tức, Đường Dực Đình cảm giác giá trị điện thoại của mình tăng vọt vô hạn! Trong lịch sử cuộc gọi của cô lại có số của bá chủ Nam Dương, cô vẫn còn có thể...

dùng tiếp chiếc điện thoại này sao? Cô có nên mang về nhà cùng thờ Phật không nhỉ? Qua một lúc, Đường Dực Đình vừa nổ máy vừa hỏi: “Điện thoại cậu đâu? Hết pin à? “Ở Cục Cảnh sát, chờ tiệc kết thúc thì đi lấy. Dứt lời, Lê Tiếu nhắm mắt nghỉ ngơi, dáng vẻ không muốn nói thêm.