Lúc này, một cơn gió mát thoáng qua, mặt hồ gợn sóng, mẩy lọn tóc cũng theo gió phủ lên mặt Lê Tiếu. Cô nhìn Thu Hoàn bằng ánh mắt sâu kín, hất cằm cười nhạt quyến rũ nhưng nguy hiểm: “Hóa ra là bút tích của anh Thu. Lý do là gì thế? Thu Hoàn mất tự nhiên vì đôi mắt nai đen tuyền của Lê Tiếu. Hiềm vì bản thân đuối lý, anh ta chỉ có thể nhắm mắt giải thích: “Em Tiểu, đây thật sự chỉ là hiểu lầm... Lê Tiếu thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt: “Làm sao để chứng minh? Thu Hoàn nhìn người nào đó đang thờ ơ, di giầy da lên bãi cỏ, khom lưng cười làm lành: “Tôi sẽ giải quyết tên ngu xuẩn Trương Nhạc Sơn đó thay em. Em thấy sao? Lúc này, Lê Tiếu cẩm cốc rỗng lên, rót nửa ly Brandy cho mình, ngửi thử rồi nhấp một ngụm, sau đó nhướng mày chậm rãi hỏi: “Liệu có phiền anh Thu hay không? Thu Hoàn suýt muốn quỳ, vẻ mặt lạnh nhạt xem trời bằng vung của cô y hệt như Thương Thiểu Diễn! “Không phiền không phiền, điều tôi nên làm thôi. Dứt lời, Thu Hoàn còn sợ hãi lau mồ hôi, vừa muốn tiến lên ngôi thì Thương Úc đã lạnh nhạt nói: “Phải bắt cả kẻ đứng sau Trương Nhạc Sơn. Ai cũng vì kiếm miếng cơm, quan hệ ngoài sáng trong tối với Cục Cảnh sát chỉ khác biệt ở đồng phục và đạo đức. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương