Cô nói xong thì ra ngoài, cũng không biết do mất bình tĩnh hay quá nôn nóng, ngay lúc bước qua ngưỡng cửa phòng khách, bất cẩn suýt ngã xuống. Lê Quân luôn dõi theo từng hành động của Tổng Duyệt, thầy cô lảo đảo, vô thức cau mày khẽ gọi: “Cẩn thận đấy! Nói xong, anh cũng phản ứng ngay, đặt vội ly trà xuống, bước nhanh đến sau lưng Tông Duyệt, cúi đầu nhìn chân cô: “Em có sao không? Động tác đặt điếu thuốc bên mép của Tông Trạm ngừng lại, chân mày cũng chợt nhưởng cao. Ba anh em nhà họ Lê thản nhiên nhìn một màn này, không có gì bất ngờ. Có lẽ anh Cả chưa thích Tông Duyệt là mấy, nhưng với một người đàn ông như anh, đã khắc sâu vào xương thói quen trách nhiệm và gánh vác rồi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương