Lê Tiếu nửa dựa vào tay vịn, liếc sang Thương Úc ở đầu sofa bên kia. Anh bắt tréo chân, cúi người cầm gói thuốc lá, rút một điều ra châm lửa. Khói trắng lượn lờ xung quanh, ánh sáng ấm áp cứ như có thể biến khói mù mê ly thành sắc vàng. Ngoài phòng khách, dường như có người đang trò chuyện. Lê Tiếu để trán, muốn cười nhưng không cười được mà cụp mắt xuống. Chỉ trong chốc lát, Lưu Vân bước vào. Anh ta cầm bưu kiện đưa cho Thương Úc, nói: “Lão đại, sẩm tối có người gửi một bưu kiện giao hàng nhanh, bảo rằng phải để chính lão đại mở ra. Anh híp mắt: “Ai đưa đến thế? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương