Sau khi Lê Tiếu lên lầu, Lê Quảng Minh nhìn theo bóng lưng cô, lắc đầu thở dài: “Xem ra chỉ có thể làm thế. Nghe vậy, Đoàn Thục Viện liếc ông, rồi thẳng lưng bày ra tư thái bà chủ: “Bằng không thì anh muốn sao nữa? Tiếu Tiếu đã nói rõ vậy rồi. Nếu anh còn cố ép con bé kết hôn với Thương Lục nữa, em quyết ly hôn với anh! “Vợ à, em nói gì vậy chứ? Lê Quảng Minh sợ vợ vội đi đến trước mặt bà, ôm vai bà dịu dàng nói: “Anh chỉ cảm thấy hôn sự này bị hủy bỏ thì thật đáng tiếc. Ngoài việc này ra, chắc chắn anh sẽ không ép buộc con gái mình nữa. Hơn nữa, không phải chính em cũng thấy đáng tiếc sao? Nếu không sao cứ thở dài thế? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương