Bốn giờ chiều, Lê Tiếu thay bộ vest, mặc áo thun và quần jeans lái xe ra ngoài. Cái tên Tiêu Diệp Huy này, dù là ba năm trước hay bây giờ, vẫn luôn khiến lòng cô dậy phong ba. Thậm chí cô đã từng suy tưởng, nếu như anh ta không chết, gông xiềng cổ đeo trên lưng liệu có giảm đi sức nặng hay không? Lê Tiếu lái xe không mục đích trên đường. Vốn muốn đi tìm Thương Úc, nhưng cô lại bất giác đến khách sạn Hoàng Gia. Cô ngồi trong xe, híp mắt nhìn nhân viên đang dọn dẹp trước cửa khách sạn, sau đó cầm điện thoại gọi cho Thương Úc. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương