Anh mắt sâu xa của Thương Úc rơi trên gương mặt đang cười nhạt của cô, môi mỏng phả khói trắng. Trong khói mù lượn lờ, dáng vẻ anh lười biếng lại tùy ý. Hút xong một điều, anh đứng dậy dẫn Lê Tiếu xuống phòng ăn ở tầng một ngầm. Phòng ăn trang nhã thoải mái. Trước bàn ăn vuông bằng cẩm thạch hoa văn, họ ngồi đối diện nhau. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương