Cô dời mắt, hơi nghiêng đầu, cảm nhận được hơi thở nặng nề của anh đang vùi ở cổ cô. Trừ điều này ra thì anh không có bất cứ động tác nào tiếp theo. Rất nhanh, Thương Úc kéo chăn qua đắp cho cô, mút mút vành tai cô: “Em ngủ rồi anh sẽ đi. Lê Tiếu mở to mắt nhìn anh, bất chợt thấy vừa chua xót vừa mềm lòng. Cô không nói lời nào. Khi anh điều chỉnh ánh sáng, cô dựa vào ngực anh, hít lấy hơi thở quen thuộc của anh, không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ. Trong phòng ngủ lờ mờ ảnh sảng, Thương Úc nửa ngồi nửa nằm nhìn cô hồi lâu, cúi đầu hôn lên mi tâm cô, sau đó xoay người trở về phòng dành cho khách. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương