Lê Tiếu cho rằng Thương Úc tò mò, tiện tay kéo cổ áo tròn ra, lộ vai trái cho anh xem: “Chắc không còn dấu nữa, cùng lắm là hai dấu răng rắn cắn thôi. Như cô nói, trên bả vai trắng như tuyết, phải quan sát thật kỹ mới nhìn ra được dấu răng mờ mờ. Giấy kế đến, đôi môi lành lạnh áp lên da thịt cô. Tay Lê Tiếu run lên, hơi thở nóng bừng khiến cô run rẩy: “Anh... Đầu lưỡi anh làm loạn trên bả vai cô, mà cô thì vẫn còn đang nằm cổ áo. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương