Lê Tiếu đặt nằm lọ thuốc lên bàn, sau đó kéo tay anh qua, lấy một lọ, mở nắp rồi tỉ mỉ thoa lên mu bàn tay anh: “Đây là thuốc đặc trị ngoại thương, lát nữa tắm rồi... thoa lên vết đạn bắn trên vai anh luôn. Anh không làm gì, hút thuốc mặc cô nắm tay mình thoa thuốc, chỉ là giọng khan hơn: “Tối nay em không về sao? Anh không chú ý mấy khảo sát của Liên minh y học, nhưng cũng biết dạo này cô rất bận. Động tác thoa thuốc của Lê Tiếu thoáng ngừng, cô liếc anh: “Nếu tối nay em không đến, có phải anh định một mình bực bội ghen tuông không? Khóe môi Thương Úc nhếch lên độ công nhàn nhạt: “Chưa hẳn. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương