Lúc này, Lê Tiếu chổng bả vai anh, ngửa người kéo giãn khoảng cách, nhìn gương mặt anh tuấn không chớp mắt.

Yên lặng mấy giây, ánh mắt cô chợt lóe lên, nhanh chóng bắt được điểm chính: “Anh để ý... cái ôm đấy à?

Sắc mặt anh trầm xuống, đôi mắt híp lại: “Anh không được để ý à?

“Được chứ, đương nhiên được. Lê Tiếu củi đầu, đỡ trăn, bỗng bật cười: “Em còn tưởng anh nghi ngờ em với anh ấy.

Anh nhìn gương mặt của cô, ngón tay ấm áp bóp gò má cô, môi mỏng cong lên lành lạnh, giọng trầm thấp chậm rãi: “Em và hắn còn muốn có gì với nhau?