Lúc này, Trọng Cửu Công tháo khẩu trang đen trên mặt xuống, chân mày giãn ra, thở dài: “Diễn gia khách sáo rồi. Đứa nhỏ này còn trẻ đã qua đời, quả thật hơi đáng tiếc. Nhưng có một người chủ như Diễn gia tổ chức hậu sự cho, cũng xem như không uống đời này. Yết hầu Thương Úc khẽ trượt, anh chỉ đối mặt với Trọng Cửu Công trong thoáng chốc, rồi quay đầu căn dặn Lưu Vân ở phía sau: “Tiễn Cửu Công đến biệt thự nghỉ ngơi, mưa ngừng thì tiễn họ xuống núi. “Vâng. Mười mấy phút sau, tại biệt viện núi Nam Dương, ba chiếc xe màu đen đỗ trước cửa. Lưu Vân sắp xếp người giúp việc của biệt viện chăm sóc cẩn thận, sau đó chạy về biệt thự Nam Dương cách đó hai cây số. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương