Lê Tiếu thờ ơ thôi nhìn trời, chậm rãi liếc mắt sang: “Nghiên cứu viên Lý, tự lo việc mình là được.

Lý Như cũng không rảnh ra vẻ nữa, ánh mắt lộ rõ sự khinh bỉ: “Thật không biết Viện sĩ Giang xem trọng cô, hay xem trọng tiền của cô nữa.

Lê Tiếu cười khẽ, bước xuống bậc thang, lời đáp văng vẳng trong không khí: “Có gì khác biệt sao?

Lý Như đứng đó nhìn chằm chằm bóng lưng Lê Tiếu, hận không thể đâm thủng vài lỗ.

Sao có thể không khác nhau được, cô ta càng lúc càng nghi ngờ Lê Tiếu bỏ tiền mua chức ở Sở nghiên cứu.