Lê Tam híp mắt nhìn vẻ mặt cố nhịn và tủi thân của Nam Hân, sự khó chịu, phiền muộn trước giờ chưa từng có ập vào lồng ngực anh.

Với ưu thế dáng cao, thậm chí anh có thể thấy khóe môi cô mím lại và hốc mắt ửng đỏ.

Anh vô thức đè mu bàn tay trên ngực xuống, không nhịn được xoa hai cái, giọng mềm hẳn đi: “Chọc em thôi, xem là thật à?

Nam Hân hất tay anh ra, mặc kệ thiệp mời rơi xuống đất, xoay người ra ngoài: “Không buồn cười chút nào.

Lê Tam đuổi theo níu cổ tay cô lại, dùng lực lôi cô về.