Hôm sau, quả nhiên Lê Tiếu dậy muộn, eo tê nhức. Cô luôn cảm thấy, dù tối qua Thương Úc mạnh mẽ, nhưng dường như...cũng quá đỗi dịu dàng. Trong lúc mơ màng, dường như anh đã nhiều lần hỏi cô có thích không. Thích gì nhỉ? Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Lê Tiếu chuẩn bị rời khỏi phòng ngủ chính thì ánh mắt chợt lóe, cô dừng lại quay đầu, thấy ngay cái hộp nhỏ đặt ở đầu giường. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương