Trời đã về đêm, mọi thứ đều yên tĩnh, chỉ có một chiếc đèn ngủ được bật sáng trong phòng ngủ chính. Hai người trên chiếc giường lớn đang thở đều, dường như đều đã ngủ say. Không lâu sau, Lê Tiếu mở mắt ra. Trong căn phòng tối chỉ có ánh đèn đêm xa xa tỏa ra một màu vàng mờ ảo. Cô dựa vào lồng ngực Thương Úc, nhẹ nhàng nhích ra một khoảng cách vừa phải, sau đó ngắm nhìn gương mặt anh. Vết thương trên vai trái của anh đã kết vảy, không cần tiếp tục quấn băng gạc nữa. Lồng ngực đang khẽ phập phồng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương