Được Thương Úc ôm trong vòng tay, quanh chóp mũi Lê Tiếu đều ngập tràn hơi thở của anh.

Cô cọ cọ vào trán anh, ôm lấy vòng eo của anh, ngẩng đầu nói: “Chẳng phải em rất bận sao?

Bận, đúng là một cái cớ hay.

Anh mượn ánh sáng mờ tối trong phòng khách để quan sát cô, nâng gò má cô lên, nheo đôi mắt chất chứa một thoáng nghiền ngẫm mơ hồ: “Thật sự chỉ là bạn thôi sao?

“Đương nhiên. Lê Tiếu không muốn nói tiếp về chủ đề này nữa, bèn kéo anh quay trở lại phòng khách: “Bác trai có nói với anh là khi nào ông ấy sẽ đưa tiếp hai mươi trang tài liệu đã dịch cho em không?