Anh ta dứt lời, Lê Tiếu gõ ngón tay lên mặt bàn, lạnh lùng nói: “À, vậy cứ đuổi đi. Trương Kế cứng họng, hồi lâu không nói được câu nào. Anh ta đã sớm nói bóng nói gió tình huống của Lê Tiếu với Viện sĩ Giang. Nghe nói gia đình cô rất giàu có, để cô bồi thường thiết bị kia chắc chắn không phải việc khó. Nể mặt Viện sĩ Giang, Sở nghiên cứu mới cho cô cơ hội sửa đổi, thế mà cô lại không cần? Trương Kể chưa từng gặp nghiên cứu viên nào ương ngạnh như thế, lập tức trừng mắt nhìn Lê Tiếu, nói nghiêm túc hơn: “Dù có bị đuổi thì cô cũng phải bồi thường tổn thất cho Sở nghiên cứu. Nếu cô cho rằng bị đuổi là có thể không bồi thường, vậy chúng tôi chỉ có thể báo cảnh sát xử lý cô với lý do phá hoại của công. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương