Lê Tiếu cúi đầu chấm trà, giọng nhàn nhạt: “Dạ, đi rồi, về sau... chắc sẽ không trở lại. Cửu Công chậm rãi nhắm mắt, mãi mới cười như tự giễu: “Đi rồi cũng tốt, đi rồi cũng tốt. Nhóc con, có phải trò biết cả rồi không? Lê Tiếu nhìn Cửu Công, cong môi cười hỏi: “Biết gì cơ? Dù khi ấy để hẳn rời khỏi Nam Dương không bàn trước với thầy, nhưng... con đã làm giao dịch với hắn, sẽ không để hắn phải thua thiệt quá. Con không biết rốt cuộc giữa hai người đã phát sinh chuyện gì, nhưng hắn đã làm thầy bị thương, với con đó là tai họa ngầm. Cô vừa nói xong, Cửu Công bỗng ngước lên, đáy mắt u ám: “Nó... không nói với trò sao? “Nói gì với con cơ? Lê Tiếu nhướng mày tỏ vẻ rất kinh ngạc, đặt bình trà xuống, bưng ly nhấp một ngụm: “Con với hắn không đánh nhau đã là tốt rồi. Thầy còn mong hắn có thể yên ổn trò chuyện với con sao? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương