Lê Quảng Minh chần chừ, nghiêng người về phía trước, do dự hỏi: “Ngài làm như vậy... Vì muốn Tiểu Tiếu về sau quay lại Parma sao? Thương Tung Hải chậm rãi nheo mắt, nhìn Lê Tiếu với vẻ cao thâm khó lường: “Giờ vẫn chưa phải lúc, để xem chính con bé đã. Nếu con bé muốn ở lại Nam Dương thì tôi cũng không ép. “Nhưng như vậy đồng nghĩa với việc con bé phải từ bỏ vinh dự quý tộc đệ nhất Parma, còn phải ngó lơ bi kịch cá tộc con bé chết thảm nữa... Chỉ cần là con bé tự lựa chọn, Thương thì sẽ ủng hộ, quyết không ép buộc. Nghe Thương Tung Hải trả lời như vậy, đáy mắt Lê Quảng Minh thầm gợn sóng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương