Lê Tiếu theo Thương Úc đến chỗ bục trưng bày, mấy hộp gấm to nhỏ không đồng đều đập vào mắt.

Cô nhìn chẳng được bao lâu thì giọng trầm khàn của anh đã lơ lửng bên tai: “Trước kia có mặc váy đỏ bao giờ chưa?

Có lẽ Lê Tiếu không biết váy đầm dài trên người mình tạo nên hiệu quả thị giác thể nào.

Thân hình vốn mảnh khảnh càng thêm thon gầy duyên dáng. Đuôi váy bồng bềnh, màu đỏ rượu hâm ấm khí chất lạnh lùng trong trẻo của cô.

Lê Tiếu củi đầu, giọng ghét bỏ: “Không có.