“Vậy sao? Thương Úc ngậm lấy môi cô: “Nếu nhớ anh như vậy, chi bằng tuần sau chuyển vào biệt thự với anh, nhé? Lê Tiếu: “??? Cô ngây người, ngón tay chọc lên ngực anh, muốn cười mà không cười được, liếc anh: “Đây mới là trọng điểm anh muốn nói đúng không? Anh đè lại lòng bàn tay cô, áp vào tim mình, giọng khàn nhưng quyến rũ, vô cùng dễ nghe: “Sống cùng nhau sau khi đính hôn chẳng phải là chân lý bất di bất dịch sao? Lê Tiếu không kịp phản ứng, ngả người ra sau kéo giãn khoảng cách: “Em đính hôn với anh lúc nào? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương