Khi Lê Tiếu vừa nói vậy, cô thấy rõ ánh mắt sắc lẹm của Thương Úc. Tuy chỉ thoáng qua, nhưng nó đã kiểm chứng được suy đoán của Lê Tiếu. Cô thật sự chọc giận vị bá chủ Nam Dương này rồi. Thương Úc cầm bút máy ký tên trên hồ sơ, vẻ mặt không vui, giọng nói cũng không ôn hòa như trước nữa: “Cô thấy sao? Đến lúc này, Lê Tiếu mới phát giác ra cô thật sự không hiểu gì về Thương Úc cả. Thật ra thì, mỗi lời nói và hành động của anh nhìn qua thì ôn nhã lễ độ, biếng nhác quyến rũ, nhưng chỉ e rằng bá đạo ngang ngược mới là bản chất thật sự của anh. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương