Đối mặt với sự dỗ dành của Lê Tiếu, tuy Thương Úc vẫn nằm cổ tay cô, nhưng sức đã yếu đi nhiều. Cánh tay kia của anh vòng qua eo cô, nhưng vì bắp thịt căng chặt khiến động tác dịu dàng trông có vẻ cứng ngắc. Yết hầu của anh vẫn liên tục nhấp nhô, anh nhắm nghiền mắt ổn định tâm trạng, nhưng dường như... hiệu quả quá nhỏ. Triệu chứng đã lâu không xuất hiện, thế nên ngay cả việc kiềm chế cũng lực bất tòng tâm. “Ngoan, về đi, nghỉ ngơi sớm một chút. Giọng Thương Úc rất trầm khàn, anh nói nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương