Lê Tiếu không nói được lòng mình cảm thấy thế nào, rất bình tĩnh, nhưng lại mơ hồ khó chịu. Vì câu nói kia của Hạ Sâm: Tưởng cậu sẽ chấp nhận Tả Đường. Thương Úc đưa tay về phía Lê Tiếu, gương mặt anh tuấn không để lộ bất kỳ tâm tư nào. Anh nhìn Hạ Sâm, nhíu mày, ánh mắt hơi nặng nề: “Tôi khiến anh ảo tưởng tôi sẽ chấp nhận Tả Đường lúc nào? “Cậu cũng nói là ảo tưởng rồi, sao ông đây biết được? Cậu đừng có mà chổi, so với Lạc Vũ, cậu càng coi trọng Tả Đường. Hạ Sâm chế giễu: “Anh em họ Tả canh giữ Ám Đường cho cậu bao năm. Cậu hẹn hò với Lê Tiếu, sớm muộn gì cũng phải dẫn cô ấy vào một chuyến. Giờ nghĩ lại thì, anh đang mong đợi, cậu nói xem, hai cô nàng này ra tay thì ai có thể... thắng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương