Đặc biệt là hai tay co lại thành nắm đấm của anh ta đặt bên hông, chẳng phải là kiềm chế mà Lê Tiếu nói sao? Rối loạn lưỡng cực, nghe là biết sẽ kích động mất lý trí, nhưng... anh ta không hề. Lúc này, mặt mày Cảnh Hằng Thăng đã tái mét, ông nắm chặt cánh tay Cảnh Thụy An muốn đưa người đi. Mặc kệ Lê Tiếu nói thật hay giả, ngày hôm nay nhà họ Cảnh đã mất hết thể diện. Nhưng họ vừa xoay người muốn đi, đám Lưu Vân ở phía sau đã nâng tay lên ngăn cản. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương