Thu Hoàn nhìn Cổ Cẩn, nhướng mày: “Thế nào là lại chịu kích thích? Có ẩn tình gì đây? Cổ Cẩn thôi nhìn Cảnh Thụy An, cúi đầu vuốt ve bao thuốc lá: “Lúc trước tôi có nghe anh trai cậu ta nói, hình như mấy năm trước cậu ta bị bắt cóc, chịu kích thích gì đó. Sau khi trở lại, cậu ta phải điều trị tâm lý rất lâu, nhưng chứng rối loạn lưỡng cực không hết, phát bệnh không định kỳ. Anh trai cậu ta nói đã khá hơn rồi, gần một năm nay không cần uống thuốc. Nhưng các người nhìn ánh mắt cậu ta kìa, không giống như đỏ vì rượu. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương