Lê Tiếu nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Hạ Tư Dư, quơ quơ lon bia, giẫm một chân lên bàn trà: “Chị muốn thổ lộ sao? Hạ Tư Dư lập tức hiểu ra: “Vì em đã nhìn ra, nên mới bảo anh ấy ở lại Nam Dương thêm mấy ngày đúng không? Lê Tiếu hé mắt nhìn đối phương, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Hạ Tư Dư bỗng bật cười: “Thổ lộ à? Chưa từng nghĩ tới. Vốn là chuyện không có kết quả, cần gì phải tự rước lấy nhục? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương