Ngay trước mắt, một bức tường người chặn đường đi của cô, Hạ Tư Dư cứng đờ. Ngoài cửa là Vân Lệ đút một tay vào túi, cao ngất anh tuấn. Tóc con rủ trước trán, đung đưa trước đường chân mày, đôi mắt mang theo men say mơ màng. Đàn ông hai mươi chín tuổi, không còn vẻ ngây ngô của thiếu niên, trở nên chững chạc thành thục khiến phụ nữ không có sức đề kháng. Hạ Tư Dư cảm thấy mình không uống say, nhưng dường như chỉ muốn sa vào đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng kia của anh ta. Hai người nhìn nhau, dù chỉ trong một giây nhưng lại khiến cô cảm thấy thời khắc này dài vô tận. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương