Lê Tiếu nhận lấy hoa Tông Duyệt đưa tới, đặt bên chóp mũi ngửi: “Dù chị có tin hay không, em thật sự cho là thế. “Vậy chắc chắn hai người đều yêu thích lẫn nhau, sâu sắc hơn chị nhiều. Tông Duyệt cảm khái một câu. Nhìn dáng vẻ thản nhiên không chấp nhặt của Lê Tiếu, cô nói không hâm mộ là giả. Cảnh tượng trong phòng làm việc trụ sở chính Diễn Hoàng hôm đó đã để lại ấn tượng rất sâu trong đầu cô. Tông Duyệt cũng rất trông mong, một ngày nào đó Lê Quân có thể ôm lấy cô tâm tình như vậy. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương