Một lúc sau, anh cố kiềm dục vọng muốn làm càn trong cơ thể mình, cũng trán Lê Tiếu, hơi thở hòa lấy nhau, khàn giọng hỏi: “Bao giờ em ra ngoài?

Cô ổn định hơi thở, chớp mắt, giọng mềm mại khác thường: “Không vội.

Tiếng cười khẽ chui vào tai, anh hôn chóp mũi cô, giọng rất khán: “Sợ anh không nghĩ thông à?

Lê Tiếu ôm cổ anh, ngửa ra sau, nhìn đôi mắt lạnh của anh, ngón tay chạm lên khóe mắt anh: “Vậy anh có thể không?

“Không đâu. Thương Úc kéo tay cô xuống, đặt bên môi hôn: “Bà ta không quan trọng đến vậy.