Lê Tiếu quay lại phòng khách, không thấy Thương Úc đâu, hỏi Lưu Vân mới biết anh đang ở phòng sách. Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi đi lên tầng hai. Cửa phòng sách khép hờ, Lê Tiếu giơ tay gõ. Khe hở cửa phòng mở rộng hơn theo động tác của cô. Áng nắng ngoài cửa sổ rực rỡ, từng mảnh lớn chiếu vào xua tan cảm giác nặng nề của cách trang trí ảm đạm. Lúc này, anh đưa lưng về phía cô, đứng trước cửa sổ, không hút thuốc, nhưng lại có mùi thuốc bảng lảng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương