Thương Úc ngừng cười, lẳng lặng nhìn túi áo trái của Lê Tiếu.

Lúc này, Lê Tiếu vẫn còn đút tay vào túi, chạm phải ánh mắt của anh thì khôn khéo đưa tay ra, một túi gấm đặt trong lòng bàn tay cô: “Vừa rồi có người đưa cho tôi một túi gấm bình an, nghe nói có thể phù hộ tôi.

Nếu Diễn gia thích, xem như tôi mượn hoa hiến Phật. Nét mặt âm u của anh dần tan, động tác co ngón tay ngừng lại.

Trước ánh mắt ngạc nhiên của Lê Tiếu, anh vươn tay ra khỏi cửa xe, cực kỳ ngạo mạn chậm rãi cầm lấy túi gấm đó: “Ừ, tôi nhận. Ngón tay anh chạm vào lòng bàn tay Lê Tiếu, hơi nhột, hơi tê tê, giống như có một luồng điện chạm vào da thịt quấn quanh lấy tâm hồn.

Lê Tiếu cúi đầu, nhếch môi, tâm tình bị bao phủ bởi khói mù thật lâu nay đã sáng tỏ.