Thương Úc cụp mắt, nhìn hành động nắm cằm anh của cô, độ cong bên môi càng sâu, bỗng có suy nghĩ muốn trêu chọc cô: “Không cho anh nhìn người khác sao?

“Không cho. Lê Tiếu nói rõ từng chữ một, chân mày cũng chau lại, có thể nói cô đang rất nghiêm túc.

Anh mím môi, kéo bàn tay nhỏ lành lạnh của cô, ung dung mà cưng chiều đáp lời: “Được, vậy anh không nhìn.

Lê Tiếu gật đầu, buông cắm anh ra, vuốt ve mặt anh: “Anh ngoan.

Khóe môi Thương Úc hiện rõ nụ cười, nương theo ánh sáng lờ mờ trong phòng nhìn thấy rõ bóng người phản chiếu trong mắt Lê Tiếu.