Thương Úc đi đến trước Lê Tiếu, gương mặt đanh lại, cúi người lấy đi ly và bia trong tay cô.

Lê Tiếu buông chân xuống, nhìn anh không chớp mắt, chậm rãi quan sát động tác của anh, nét mặt hơi ngây ngô: “Anh đến rồi.

Thương Úc híp mắt, ngồi xuống bên cạnh cô, gác tay lên sofa sau lưng cô: “Em say rồi?

Lê Tiếu ngồi ngay ngắn, hai tay khoanh trước ngực, liếc anh, chậm rãi lắc đầu: “Em không say.

Anh cúi xuống gần cô, có thể ngửi được hương rượu trong hơi thở của cô, lại nghiêng đầu nhìn lon bia vứt lung tung trên bàn trà, cầm đại một lon lên, đều đã trống rỗng.