Lê Tiếu đột nhiên dừng bước: “Anh ấy tới đây sao?

Trên gương mặt nghiêm nghị của Lạc Vũ là nụ cười hiếm thấy: “Anh ấy đã tới từ hai mươi phút trước rồi.

Đáy mắt Lê Tiếu ánh lên vẻ vui mừng. Dù không nói lời nào nhưng đường cong trên khóe môi cô trong mắt Thẩm Thanh Dã lại vô cùng chướng mắt.

Bình thường, cô nhóc này đi rất chậm, dù núi Thái Sơn có sụp ngay trước mắt cũng vẫn thong dong bình tĩnh.

Nhưng lúc này đây, vừa ra khỏi khu nội trú, cô đút tay vào túi quần cắm cúi đi về phía trước, mới hơn kém mười giây đã đi đến mười mấy mét.