Lê Tiếu buồn bực đáp lời. Lần đầu nghe Thương Úc giải thích suy nghĩ trong lòng mình, các giác quan và tâm tư của cô cũng phập phồng theo từng câu từng lời của anh. Quả thật cô chưa từng nghe anh nhắc đến những điều này. Câu nói “không phải là không thể mà là không dám chạm vào ngóc ngách mềm mại nhất trong tim cô. Cô hiểu rõ nhất anh kiêu ngạo và tự phụ cỡ nào. Người đàn ông này trời sinh chuyên chế, vậy mà lại nói không dám để cô phải mạo hiểm. Người phụ nữ máu lạnh đến mấy cũng sẽ rung động vì những lời này. Lê Tiếu không nói không rằng, ngồi trong lòng anh, vòng tay qua đầu với anh, vùi mặt vào cổ anh, hít lấy mùi hương cơ thể quen thuộc, lặng lẽ ghì anh chặt hơn. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương