Tiện nghi trong nhà khách không đầy đủ như trong khách sạn hạng sang, chờ họ tìm hòm thuốc thì thà đến bệnh viện còn nhanh gọn hơn. Lúc này, Thương Úc im lặng ngồi ngay ngắn trên ghế, đáy mắt sâu thẳm phản chiếu nét mặt trầm tư của Lê Tiếu. Đèn phòng không quá sáng, nhưng vẫn không thể che giấu cảm xúc của cả hai người. Yết hầu Thương Úc nhấp nhô, khi Lê Tiếu xoay người, anh đột ngột vươn tay ghì lấy gáy cô, kéo cô đến trước mình, vồ lấy đôi môi đỏ mọng. Đây là chuyện anh vẫn muốn làm kể từ khi nhìn thấy cô ở Nam Dương, bây giờ đã có thể thực hiện được rồi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương