Ông cụ trong điện thoại và giận mà hừ nói: “Con nhóc này, bớt nói mấy lời êm tai, dù thấy có tuổi rồi nhưng không hề đổ! “Có người ấy, bảo là cần một tháng chuẩn bị bảo vệ luận văn, rốt cuộc thì sao? Suốt hai tháng trời không đến! Nghe thể, Lê Tiếu nhếch môi, ung dung nói: “Mai thầy có rảnh không? Học trò đến đền tội với thầy. “Xem như còn có lương tâm! Ông cụ trầm ngâm vài giây: “Sáng mai thầy phải đến hiệp hội một chuyển. Con tới thẳng đó đi, vừa hay sự ca của con cũng có mặt. Nói chuyện điện thoại xong, Lê Tiếu đứng trong làn mưa phùn nhìn ký hiệu trên màn hình điện thoại. Tâm trạng rối ren cùng với ưu tư đè nén thoáng được hóa giải. Lần nào cũng vậy, dường như chỉ cần ở trước mặt thầy thì ưu tư mới có thể lắng đọng hoàn toàn. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương