Thương Úc đè lên người cô, đầu ngón tay nâng cằm cô lên, hơi thở mát lạnh phả vào tai cô, khàn giọng hỏi: “Tối nay em đi đâu? Lê Tiếu không nói gì. Phòng không bật đèn, chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ của nhau nhờ vầng sáng ngoài cửa sổ. Bả vai anh bị thương nên Lê Tiếu không phản ứng lại, hai cánh tay buông thõng bên người, trong tay còn cầm hộp gấm, ngửa đầu đối mặt với anh. Hơi thở hai người vẫn vít, dường như xen lẫn tình cảm lạ lẫm khác. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương