Sau khi Lê Tiếu rời đi, Thương Úc đứng lặng rất lâu trong hành lang. Lâu đến mức băng gạc trắng trên đầu vai anh nhuộm đỏ hoàn toàn... Lâu đến mức vết máu như dòng suối nhỏ trườn quanh co xuống ngực anh, anh vẫn không nhúc nhích... Anh bị thương, nhưng đồng thời... tối nay anh đã làm tổn thương Lê Tiếu. Cô gái từng được anh cưng chiều, nâng niu như trứng mỏng lại bị chính anh giày vò đến rách cả khóe miệng. Vì tức giận, hoặc có lẽ còn có cả những phiền muộn khác không muốn gọi tên. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương