Lê Tam như ngừng thở, mỉm cười: “Nói thế này vậy, anh không có thù với anh ta, nhưng không đồng nghĩa với việc người khác không muốn anh ta chết! Lời này hàm ý sâu sắc. Lê Tiếu đứng thẳng người, gương mặt xinh đẹp hiện về nghiêm túc hiếm thấy: “Anh ta có rất nhiều kẻ thù sao? “Nhiều đến mức chỉ cần anh ta buông lỏng cảnh giác là bất kỳ lúc nào cũng có thể bị người ta bắn thành cái tổ ong. Lê Tam nói bằng giọng nửa đùa giỡn, nhưng ánh mắt lại không hề mang ý cười: “Có thể xưng bá Nam Dương lâu như vậy, em cho rằng anh ta chỉ nhờ vào chuyện kinh doanh thôi sao? “Tiểu Tiếu, đừng có xem thường Thương Thiếu Diễn. Điều em thấy chỉ là một phần núi bằng của anh ta. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương