Lê Tiếu nắm tay lại và dời mắt khỏi cửa sổ. Đôi mắt đỏ hoe trông vừa mỏi mệt lại mờ mịt. Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi con người đang co rút lại của Thương Úc: “Có phải từ trước đến giờ anh không nghĩ tới chuyện tương lai với em không? Thương Úc lập tức mím đôi môi trắng bệch, giọng nói khan đến không tưởng nổi: “Lê Tiếu, em có thể nổi giận với anh, nhưng không được... “Không được cái gì? Cô từ từ buông cổ tay anh ra, nhìn thẳng vào mặt anh: “Không được nói ra cảm nhận thật sự trong lòng mình sao? Cô quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Thương Úc gần như không nhìn thấy tình yêu cô dành cho anh trong mắt cô. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương