Ngừng một lúc, trong xe im ắng vang lên tiếng cười lớn.

Thương Úc cười vì lời nói của cô.

Lê Tiếu hơi sợ hãi, dời tầm mắt khỏi gương mặt anh, giọng hơi khó chịu: “Lời tôi nói buồn cười lắm sao?

Lúc này, suýt chút nữa Vọng Nguyệt đã muốn vỗ tay vì Lê Tiếu, nhưng ngại vì mình mới cố ý dọa người ta thể nên đành hậm hực vuốt mũi, không hó hé gì.

Tính cách của cô gái này khiến người ta hứng thú thật!