Thương Úc liếc nhìn Lê Tiếu đang uống nước. Vẻ mặt cố lạnh nhạt, hàng mi rủ xuống, vô ý hiện lên vẻ kiêu ngạo. Môi anh khẽ nhếch, cúi đầu nhìn tay áo sơ mi: “Không đến mức đó. Nếu đã đồng ý với cô thì bận mấy cũng phải thực hiện. Lê Tiếu xoay người, tầm mắt hai người chạm nhau, trong đôi mắt nai lấp lánh ánh sáng rực rỡ. Thương Úc nhanh chóng hỏi tiếp: “Lúc trước có học khâu vết thương sao? Lê Tiếu nắm chai nước suối, cười hàm súc: “Ừ, cứ xem là vậy. Rõ ràng cô có điều giấu giếm. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương