Chưa đến mười phút, Lê Tiếu đã khâu xong miệng vết thương trên tay trái Lưu Vân. Cô tháo bao tay vứt thùng rác: “Được rồi đấy. Trước khi xoay người, Lê Tiếu ngừng chân, ngoảnh lại nói: “Chắc anh biết những điều cần lưu ý khi dưỡng thương chứ? Lưu Vân vội gật đầu liên tục: “Tôi biết, cảm ơn cô Lê đã nhọc lòng thay. Vọng Nguyệt nhìn chằm chằm Lê Tiếu, chỉ cảm thấy cô có dáng vẻ tuổi trẻ kiêu ngạo trong hệt như Thương Úc. Có lẽ ánh mắt của Vọng Nguyệt dõi theo quá chăm chú, anh ta đã bỏ qua vẻ mặt dần trở nên ảm đạm của lão đại nhà mình. Tuy Lưu Vân bị thương, nhưng không hề ảnh hưởng đến bản lĩnh quan sát sắc mặt. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương