Nụ cười của Lê Tiếu đập vào mắt anh, làm anh híp mắt nguy hiểm. Vòng tay vốn đã thả lỏng lại cường thế ghì cô vào ngực mình, anh cắn vành tai cô, khàn giọng: “Anh chưa từng nói rằng em nên cách xa hắn ra một chút sao? “Có nói, nhưng anh đâu nói lý do cho em biết? Vì hắn đẹp trai hay vì hắn nguy hiểm? Lê Tiếu rụt cổ, đặt một tay lên vai anh, vừa tránh né vừa trêu đùa. Tiếp đó, lòng bàn tay ấm áp của anh từ sau lưng mò vào vạt áo, ngón tay ghì eo cô, trầm giọng kéo dài: “Hắn đẹp trai? (1) Lê Tiếu cứng người: “... Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương