Đôi mắt Thương Úc lạnh nhạt quét qua Tiêu Diệp Nham, xoay người kéo Lê Tiếu đi về khúc rẽ hành lang.

Thu Hoàn vẫn duy trì tư thế nghiêng người dựa khung cửa, lắc đầu tặc lưỡi: “Phó Tổng Thư ký Tiêu, cậu nói xem cậu xinh trai như vậy, sao không thể bớt làm chuyện xấu đi hử?

“Anh Thu, nếu anh nói chuyện dễ nghe hơn, chắc sẽ kết bạn nhiều hơn đấy. Tiêu Diệp Nham châm biếm ngược lại.

Khi ra ngoài cửa, Thu Hoàn cười nhạt cảnh cáo: “Tiêu Diệp Nham, ở Nam Dương, ai động vào được và ai không động vào được, chắc tự cậu cũng nắm rõ rồi nhỉ.

“Ý anh là... Lê Tiếu? Hắn dừng bước, liếc Thu Hoàn.