Lê Tiếu đến phòng làm việc của cục trưởng, tán gẫu câu được câu không giết thời gian với ba nuôi Phí Chí Hồng.

Lúc này Diệp Uẩn vẫn mặc áo tay ngắn và quần jeans hôm trước, không còn vẻ yêu kiều khiến người yêu thích. Chẳng biết bao lâu rồi chưa tắm, cô ta trông rất chật vật.

Mà Lê Quân ở đối diện mặc sơ mi lam quần tây đen, dù áo có nếp nhăn nhưng không hề ảnh hưởng đến khí chất quan lớn thành thục điềm tĩnh của anh.

Hai tay Diệp Uẩn xoắn chặt trên đầu gối, ánh mắt không dám nhìn thẳng Lê Quân. Cô ta cắn môi, dáng vẻ vừa quật cường vừa điềm đạm, mềm giọng hỏi: “Anh còn đến làm gì?

Lê Quân là quan, từng hành động đều thể hiện phong thái bề trên, tầm mắt anh quét một vòng trên người Diệp Uẩn, châm chọc: “Hãm hại tôi như vậy, cô đã có được điều mình muốn chưa?