Lê Tiếu trò chuyện với Lê Quân tầm mười phút, sau khi xác định được một vài chi tiết liền đứng dậy rời đi. Giờ anh đã không bị giam trong tù, nhưng về tính chất chẳng có gì khác biệt. Tuy nói là hỗ trợ điều tra, thật ra là biến tướng của việc giam giữ. Lê Tiếu kéo cửa ra, xoay người liếc dáng người chính trực, đường hoàng của Lê Quân, thoáng trầm ngâm: “Nếu em nói, em ra tay với Diệp Uẩn, anh thấy thế nào? Lê Quân đứng chắp tay, ngoại trừ vẻ kinh ngạc gợn lên nơi đáy mắt thì không hề có vẻ lưu luyến khiến Lê Tiếu khó chịu: “Em muốn sao cũng được, anh không có ý kiến. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương